Đức Phật Và Nhân Sinh

Chia sẻ giáo lý đạo Phật

Đức Phật Và Nhân Sinh

Chia sẻ giáo lý đạo Phật

Sưu Tầm 10 Bài Văn Tế Cô Hồn ( Thập Loại Cô Hồn) Thường Dùng.

SÁM VĂN CHIÊU HỒN CA-NGUYỄN DU

(Mở đầu là Tiết tháng bảy nên dùng tháng bảy vậy)

( Văn Tế Liệt Sĩ vì ít dùng xin tách trang riêng)

01.KỆ CÚNG THÍ CÔ HỒN

(Thí thực cô hồn I)
Trước cửa Phật lập đàn phổ thí,
Cho trọn đều quân lợi âm dương,
Quang minh tỏ khắp mười phương,
Kính dâng một nén tâm hương ngạt ngào.
Cơn mưa tuệ dồi dào tưới khắp,
Bóng mây từ che rợp mọi nơi,
Lọt đâu dưới đất trên trời,
Từ bi tế độ muôn đời viên thông.
Trên đức Phật rất công rất chính,
Dạy cho đời luyện tính tu tâm,
Thương người đọa kiếp tối tăm,
Giáo Hội chỉ dẫn khỏi lầm khỏi mê.
Lòng từ mẫn mọi bề thương hết,
Nay gặp ngày Đản tiết nên quy,
Trước Đàn tề chỉnh oai nghi,
Tuyên dương để chứng quy y thực hành.
Hạnh giải thoát chúng sinh khổ não,
Cõi Ta bà sáu đạo loanh quanh,
Âm ty địa ngục đã đành,
Dương gian địa ngục nỗi tình thêm thương.
Nói không xiết trăm đường đày đọa,
Rồi mang tai trát họa vào thân,
Không sao khỏi nghiệp tham sân,
Ăn quanh, ăn quẩn muôn phần thiết tha.
Nào những hạnh ranh ma quỉ quái,
Dối lừa nhau chẳng nghĩ nên chăng?
Bo bo giữ thói ở xằng,
Cái dây oan nghiệt chằng chằng ngày đêm.
Nào những hạng lòng chim dạ thú,
Ghét ghen nhau làm đủ tội tình,
Khư khư quen thói chẳng lành,
Cái vòng cương tỏa loanh quanh buộc vào.
Nào những kẻ yếu đau què quặt,
Phận hẩm hiu trời bắt chịu đày,
Thật là khổ ách không may,
Nào ai có muốn thân này thế đâu!
Nào những kẻ âu sầu lòa lẫm,
Số cưu mang câm điếc phải đành,
Thực là khốn khổ thương tình,
Ý ai chẳng muốn thân mình phong quang?
Vì túc trái ngỡ ngàng sao đó,
Hoặc tiền nhân nghiệp thọ thế nào,
Thực lòng luống những lao đao,
Cửa từ bi nỡ để ngơ sao đành.
Thầy nay dạy thực hành chánh đạo.
Dòng Thiền học Phật giáo chủ trương,
Quang minh quảng đại vô lường,
Ba thừa giáo hóa mọi phương thi hành.
Giữ một mực chí thành tinh tiến,
Dập các duyên hư huyễn hão huyền,
Những môn tà đạo lưu truyền,
Nay quy Phật đạo cấp liền bỏ đi.
Trước Đàn ngoại lễ nghi các thức,
Trên đài sen tỏ đức huyên minh,
Thầy đây lập nguyện chí thành,
Tuyên dương diệu pháp chúng sinh thỏa nguyền.
Hiện nay có chư Thiên hậu thổ,
Cửa từ bi tế độ không cùng,
Đạo tràng Thiền học lưu thông,
Tu hành chân thật thủy chung một lòng.
Đàn phổ thí phẩm vật nghi tiết,
Thầy dạy thêm cho biết công duyên,
Những người quỳ trước Phật tiền,
Đem câu nhân quả phổ truyền rộng ra.
Dặn hết thảy gần xa thiện tín,
Nên thành tâm phát nguyện quy y,
Nương nhờ Tam bảo hộ trì,
Ăn chay niệm Phật mà quy cho tròn.
Xem nhân thế càn khôn che chở,
Nhứt hoàn hương duyên nợ phong trần,
Hỡi ai kết quả tạo nhân,
Xem cơ mầu nhiệm muôn phần không xa.
Muốn xét lại cho hay nghiệp trước,
Hiện thọ đây thấy được tỏ tường,
Muốn mong kiếp nữa vẻ vang,
Sự hành trì phải sửa sang tự giờ.
Nhân mấy quả trong cơ chuyển hóa,
Nhân có đầy thì quả mới nên,
Thầy nay chỉ dẫn căn nguyên,
Cõi dương gian đó hiển nhiên rõ ràng.
Ơn đức Phật lời vàng khuyên nhủ,
Dạy chúng sinh tín thụ cho hay,
Phúc thời vui vẻ như đây,
Họa thời khổ não đọa đầy như trên.
Nam Mô Sinh Tịnh Độ Bồ-tát Ma ha tát.
-Trích Kinh Nhật Tụng, chùa Hoằng Pháp xb, Sàigòn, 1971


02. SÁM TRIỆU CÔ HỒN
(Thí thực cô hồn 2)
Hỡi linh hồn trước sau tề tựu,
Nghe lời khuyên để rũ tội mình,
Quan Âm Địa Tạng oai linh,
Thích Ca Phật Tổ câu kinh giải nàn.
Hỡi uổng tử hồn oan phưởng phất!
Noi tâm lành của Phật làm gương,
Diêm La cực khổ trăm đường,
Mau tu thì đặng Tây phương thâu về.
Hỡi linh hồn chết chìm đáy biển,
Và bao người độc dược bỏ thân!
Tiếng chuông tỉnh thức dần dần,
Đừng ham cõi tục trầm luân luân hồi.
Hỡi các hồn chết thiêu chết chém,
Hổ giảo thân bị yểm bị trù!
Kíp tìm kinh kệ sớm tu,
Khỏi vòng xích sắt tội tù nghiệp oan.
Hỡi hồn thác trong cơn binh lửa,
Chết phong ba chết giữa núi non!
Nếu nghe chuông dục bon bon,
Mùi hương tỏa khắp hồn còn nghe kinh.
Hỡi hồn ơi! Vì tình chư Phật,
Ta khuyên hồn đất Phật là nơi,
Các hồn sẽ đặng thảnh thơi,
Hưởng mùi hương Phật suốt đời đặng an.
Hỡi hồn đã lỡ làng trót dại,
Theo đàng tà quỉ quái yêu tinh,
Nay đây khẩn nguyện chân kinh,
Khuyên hồn phải rán sửa mình cho tinh.
Hỡi hồn ở đầu ghềnh cuối bãi,
Nương gió mây thừa thải từ xưa!
Hồn ơi! Hồn hỡi! Tránh chừa,
Những người gian ác dối lừa Phật tiên.
Hỡi hồn tỉnh trông đèn Phật Tổ,
Ngài ra ơn gột khổ sanh linh.
Hỡi hồn bị bịnh bỏ mình,
Và hồn dậy phá chân kinh loạn trần.
Nghe ta kinh kệ giải phân,
Cầu cho hồn đặng muôn phần yên vui.
Hỡi hồn ơi! Muốn vui muốn sướng,
Ta khuyên hồn đừng tưởng tà tâm,
Mùi hương lư ngọc bổng trầm
Khéo tu hồn sẽ an tâm giữa trời.
Các hồn bị cá xơi, rắn cắn,
Cùng những hồn số vắn vô danh,
Hãy nghe kinh kệ ăn năn,
Rồi đây hồn sẽ vô ngần thảnh thơi.
Hỡi những hồn vì lời gièm xiểm,
Nên hủy mình chết lụn căm gan,
Sớm nghe kinh, chiều sẽ an nhàn,
Phật kia dẫn lối chỉ đàng hồn tu.
Nam mô độ hộ muôn hồn,
Vì hồn trót dại quáng mù từ xưa.
Kinh là phước, cầu đưa tội lỗi,
Tu là lành, sám hối ngàn năm.
Lạy cầu chư Phật từ tâm,
Khẩn van Bồ-tát giáng lâm cứu hồn.
Tiếng chuông ngân hương thơm giải thoát.
Nước nhành dương rảy mát xác phàm,
Hỡi hồn cư ngụ muôn am!
Về đây hưởng thực cầu van sửa mình.
Nam Mô Bộ Độ Đế Rị Già Rị Đa Rị Đát Đa Nga Đa Gia

(3 lần)

-Trích Tam Bảo Tôn Kinh, Thích Ca Tự xb, Sàigòn, 1974
-Bài dùng để cúng thí thực cô hồn trong các buổi lễ.


03. VĂN TẾ CÔ HỒN
(Thí thực cô hồn 3)
TRÀ AM VIÊN THÀNH
Tượng nghe đại địa sơn hà,
Luống trong sinh tử cửa nhà vốn không.
Cô hồn hoạnh tử yểu vong,
Nương thuyền Bát nhã thoát vòng mê luân.
Trên thì tướng tướng, vương công,
Dưới thì công, cổ, sĩ, nông chư vì.
Gái trai những kẻ tôn ti,
Hoặc là tử trận, có khi oan tình.
Hoặc là vương pháp gia hình,
Uống trúng độc dược hại mình tự nhiên.
Sa cơ sống gió chìm thuyền,
Lỡ làng lời hẹn, cưu phiền mang chung.
Xà thương hổ đả hải hùng,
Huyết hồ sản nạn(1) phút trông sẩy rồi!
Hoặc là mắc phải thiên lôi,
Vong thân chú trớ bồi hồi mạng chung.
Hoặc là đường sá lỡ làng,
Mắc phải dịch lệ ôn hoàng chẳng dung.
Hà sa phẩm loại khôn cùng,
Lòng thành tín chủ mời chung các loài.
Từ rằng theo bóng Như lai,
Đã không cứu vớt lấy ai nương nhờ.
Từ đường đâu có phụng thờ,
Cô đơn độc lập, bơ phờ cỏ cây.
Thảm thương mặt nước cung mây,
Rả rời xương thịt, hồn bay lạc loài.
Chẳng hay thử vãng hàn lai,
Bốn mùa cốt nhục không ai kiếm tìm.
Thân bằng ít kẻ tri âm,
Lấy ai cứu vớt mà hòng thoát ly!
Thảm thương về chốn thổ ty,
Luôn trong diểu diểu lấy gì mà ra!
Nương nhờ tín chủ toàn gia,
Thọ tài hưởng thực mà qua Liên trì.
Từ rằng vâng phép từ bi,
Siêu phàm nhập thánh liễu kỳ oan thân.
Sớm khuya cửa Phật ân cần.
Phù trì gia chủ thừa ân những ngày.
Đừng còn theo thói mê say,
Tham lam quyết đoạn, từ rày lánh xa.
Nam mô đức Phật Di Đà,
Phóng quang tiếp dẫn hà sa cô hồn.
Trước triệu thỉnh lủy triều đế chủ,
Trên ngai vàng trải nối hầu vương.
Chín tầng điện các đài gương,
Nước non muôn dặm, mười phương cầm quyền.
Nghìn năm vương khí danh truyền.
Xe loan để tiếng oán phiền chưa thôi!
Tiếng quyên kêu nguyệt bồi hồi,
Gành đầu huyết nhiễm, hận thôi chín trường.
Tiền vương hậu bá khôn lường,
Nghe lời triệu thỉnh đáo đường lai lâm.
Lại thỉnh kẻ Ngũ lăng tài tuấn,
Đấng hiền lương trí dũng khôn ngoan.
Giá trong tieát trắng làm quan,
Một lòng báo quốc nên trang đan thành.
Nam châu bắc huyện thơm danh,
Theo nơi tang thác bỏ đành quê hương.
Thiên nhai hải giác khôn lường,
Sa cơ tạo hóa theo đường Bồng lai.
Than ôi! Những đấng anh tài,
Theo dòng thệ thủy cách đài dương quan.
Lại thỉnh kẻ đăng đàn bái tướng,
Chức phong hầu đứng trước muôn dân.
Sức dời bảo đỉnh nghìn cân,
Trường thành muôn dặm vinh thân tháng ngày.
Trước hùm sương nhiễm, ghê thay!
Sa cơ một phút đổi thay công hầu.
Thương ôi người ngựa ở đâu,
Xui nên họa cả thảm sầu khôn dung.
Xiết bao tướng súy anh hùng,
Lánh nơi vinh hiển theo cùng âm ty.
Những người sa trụy bất kỳ,
Nghe lời triệu thỉnh đồng thì đến đây.
Lại thỉnh kẻ văn nhân tài tử,
Chốn thư phòng cửa Khổng vào ra,
Bút nghiên kinh sử ngâm nga,
Văn chương tu luyện đợi khoa nương mình.
Mơ màng lấp lóa đèn huỳnh,
Công phu khổ dụng đăng trình gặp khi.
Mười năm tân khổ mong thi,
Naøo hay một phút xa kỳ công danh!
Hồng lô tính tự rành rành,
Đất vàng một nấm lấp thành văn chương.
Văn nhân tài tử không lường,
Nghe lời triệu thỉnh đáo đường lai lâm.
Lại thỉnh kẻ xuất trần thượng sĩ,
Nương rừng Thiền lánh chỗ phàm phu.
Cao Tăng quyết chí tinh tu,
Trăm năm giới luật công phu dùi mài.
Giữ gìn phạm hạnh hôm mai,
Tỳ-kheo Ni chúng khác người thế gian.
Hoàng hoa, thủy trúc luận bàn,
Không đàm bí mật nên mang thế tình.
Bóng đèn lấp lóa hư minh,
Than ôi! Một phút dứt tình Thiền lâm.
Nghe lời Bát nhã, Phạm âm,
Truy y Thích tử lai lâm đáo đàn.
Lại thỉnh kẻ hoàng quan dã cảnh,
Chốn Bồng lai sớm luyện đan tiên.
Nương theo thạch động đào nguyên,
Tu tâm luyện tính chu truyền thảnh thơi.
Danh thơm chưa nức trong đời.
Vô thường khi đã đổi dời công phu.
Thương ôi! Sương tuyết dãi dầu,
Tiêu điều gió thảm hoa sầu hơi sương.
Huyền môn đạo sĩ khôn lường,
Nghe lời triệu thỉnh đáo đường lai lâm.
Lại thỉnh kẻ nhung y chiến sĩ,
Với những kẻ lâm trận kiện nhi.
Cầm bạch tiết, vác hồng kỳ,
Tức gan quyết chí trận kỳ hơn thua.
Trung thành hết sức phò vua,
Nào hay một phút xa đưa dặm trường.
Thương ôi! Huyết lụy sa trường,
Thà ôm xương trắng để đường cho ai!
Trận vong binh sĩ anh tài,
Nghe lời triệu thỉnh đáo đài lai lâm.
Lại thỉnh kẻ cung phi mỹ nữ,
Chốn lâu đài khuê các vào ra.
Ướp xông hương xạ diềm dà,
Phấn thoa sáp đánh màu da khác người.
Mặt hoa mày liễu tốt tươi,
Hình dung yểu điệu, miệng cười như hoa,
Hồn tiên kim ốc vào ra,
Hoa tàn nguyệt khuyết phút đà thấy đâu!
Thương ôi! Ngọn gió thổi sầu,
Đống xương khô héo dãi dầu cỏ sương.
Quần thoa phụ nữ khôn lường,
Nghe lời triệu thỉnh đáo đường lai lâm.
Lại thỉnh kẻ giang hồ kỵ lữ,
Trải tháng ngày mua bán tranh đua.
Đổi dời lừa tráo hơn thua,
Đào công nối nghiệp bán mua so lường.
Chẳng ngờ nổi trận phong sương,
Mình vào ngư phúc dương trường, khốn thay!
Hồn dời bể bắc dặm dài,
Phách về đông hải ngàn ngày thảnh thơi.
Tha hương lữ khách lỡ thời,
Nghe lời triệu thỉnh lại nơi Pháp đàn.
Lại thỉnh kẻ hoài thai thập nguyệt,
Chịu đắng cay tọa thảo tam triêu;
Bằng khi loan phụng hòa yêu,
Hùng bi hiệp mộng xiết bao tháng ngày.
Gái trai còn hãy chưa hay,
Đêm trường mẫu tử, phút này giai quy.
Thương ôi! Hoa nở chính kỳ,
Nào hay một phút gặp khi mưa dầm.
Huyết hồ sản nạn lỗi lầm,
Nghe lời triệu thỉnh lai lâm pháp đàn.
Lại thỉnh kẻ nhung di man địch,
Tiếng chẳng thuần ngọng lịu như câm.
Lại còn trong dạ hiểm thâm,
Cưu điều hung dữ lưu tâm hại người.
Khinh khi Tam bảo chê cười,
Tội khiên chất để bằng mười hà sa.
Ngổ ngang mắng mẹ khinh cha,
Ác cao như núi chết mà không tha.
Chẳng may hồn phách la đà,
Mịt mờ vũ trụ bao là đớn đau!
Thương ôi! Ẩn ẩn phương nào,
Ngày xuân chẳng thấy ra vào u quan!
Hỡi người bội nghịch si ngoan,
Nghe lời triệu thỉnh lai quang pháp đàn.
Lại thỉnh kẻ cơ hàn cái giả,
Bị lao tù mắc phải gia hình.
Gặp cơn thủy hỏa bất bình,
Một đời bỗng chốc vô tình mệnh vong.
Nghìn năm oan khí chưa xong,
Linh hồn nhất điểm nhạn mong mơ màng.
Trời xanh tiếng hạc rộn ràng,
Gió lay hoa rụng lỡ làng, thương thay!
Mấy người hoạnh tử xưa nay,
Nghe lời triệu thỉnh đến ngay pháp đàn.
Trích Trà Am và Sư Viên Thành, Nguyễn Văn Thoa, Tra Am ấn hành. Nha Trang, 1972
(1) Cô hồn hoạnh tử khi lâm sản hoạc bị sẩy thai, sút thai.

04. SÁM VĂN THÍ THỰC HỒI HƯỚNG
(Thí thực cô hồn số 4)

Sắm sanh ẩm thực đủ đầy
Gọi hồn về hưởng an bài đủ đông
Tiệc chay cúng thí vừa xong
Canh gà văng vẳng giọt rồng thậm thâm
Trước đàn ngưỡng vọng thiền âm
Bình hoa lợt bóng, đỉnh trầm phai hương
Cam lồ rưới khắp mười phương
Ao sen nay đã tỏ tường sang chơi
Cô hồn ơi ! Chiến sĩ ơi !
Mau mau nhẹ bước tách dời Tây thiên
Từ rày bá tánh bình yên
Phước lành để lại trong miền nhân gian
Tuổi đời lộc nước chứa chan
Gót lân nổi dấu, cầm loan in dần
Nghinh ngang cõi thọ đài xuân
Dấu ma lẳng bặt châu trần tiêu diêu
Vinh hoa phú quí đủ điều
Tu hành đạo đức thương yêu giống nòi
Ngày ngày niệm Phật hẳn hòi
Đèn từ đuốc huệ sáng soi cõi lòng
Đến khi trăm tuổi mạng chung
Được về cõi Phật thoát vòng tử sanh
A Di Đà Phật phóng quang
Nguy nguy kim tướng muôn ngàn ảnh trung
Khổ đau biển cả chập chùng
Hãy mau niệm Phật mà cùng bước lên
Đài sen hoa nở vãng sanh
Bạn cùng Bồ Tát chung quanh vui đùa
Từ đây bỏ việc hơn thua
Nương nhờ tự lực cửa chùa quy y.
Nam Mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật.
– Trích soạn lại theo “Pháp Thí Thực Khoa Nghi” – chùa Niệm Phật Bình Dương ấn hành 1974.

05. VĂN TẾ CÔ HỒN
(Thí thực cô hồn số 5)
Hỡi ôi !
Miền U cảnh lạnh lùng tăm tối,
Chốn Huỳnh tuyền nhiều lối nhọc nhằn.
Ẩn dạ đài đợi dứt kiếp căn,
Cõi Tịnh độ siêu thăng chưa được.
Ấy bởi tội lỗi gây kiếp trước,
Nhiều nghiệt oan, ít phước đức công.
Nên phải mang phiền não dập dồn,
Chịu thống khổ, phách hồn xiêu lạc.
Cầu chư Phật oai thần tế bạt,
Lên Thiên đàng, siêu thoát trần ai.
Nay trai diên đạm bạc kính bày,
Xin chư vị tề lai thọ hưởng.
Giúp lê thứ quốc gia thịnh vượng,
Hộ đạo tràng tăng trưởng cơ duyên,
Độ mười phương sanh chúng yên bình,
Cùng thí chủ diên niên hạnh phúc.
Lụy triều đế hầu vương đáng kính,
Vận nước vong khó tính mưu thành.
Xưa cửu trùng điện các liệt oanh,
Rủi một phút tan tành cơ nghiệp.
Chư tướng soái binh cơ quyền nhiếp,
Chốn chiến trường nhiều dịp tận trung.
Vì sa cơ hồn xuống Diêm cung,
Nơi dương thế âm dung đà khuất.
Tài bút nghiên văn thần báo quốc,
Tấm lòng son công chất nhà vàng.
Nào hay đâu dị lộ tìm đàng,
Rồi một thuở danh vang tể tướng.
Nhà cơ cẩn thấy trời bốn hướng,
Lo bút nghiên vụ tưởng công danh.
Mười năm ngồi cửa sổ lạnh tanh,
Ba thước đất vùi danh tài tử.
Nhàm cuộc thế lánh thân am tự,
Nương Phật đường gắng giữ kệ kinh.
Đèn tắt khuya Thiền thất hư minh,
Hồn theo gió đăng trình âm cảnh.
Thảm cho đấng tu chơn dưỡng tánh,
Chốn lâm tòng đói lạnh không màng.
Lòng dốc trông nhập đặng Tiên bang,
Chí chưa toại tầm đàng Địa phủ.
Những sĩ tốt tùng chinh đội ngũ,
Tại trận tiền củ củ oai hùng.
Chịu tuyết sương mưa nắng lạnh lùng,
Lằn tên đạn không dung tánh mạng.
Lo đồ lợi thương hồ buôn bán,
Nương thủy triều ngày tháng kinh thương.
Sóng ba đào phong võ khó lường,
Thân trôi nổi gởi xương bụng cá.
Mười tháng chẵn mang con trong dạ,
Lúc lầm bồn mạng đã tìm Tiên.
Thị huyết hồ nạn sản chi khiên,
Hoa mới nở vội liền mưa gió.
Tánh ngỗ nghịch hiếu trung chẳng có,
Công sanh thành chưa rõ cao dày.
Hoặc huyền lương độc dược ra tay,
Bị lôi chấn đọa đày ngục thất.
Người bóng quáng thêm mang bịnh tật,
Thác giữa đàng không đất gởi thây.
Hồn dật dờ theo gió theo mây,
Thành Uổng tử đêm ngày đói lạnh.
Người nghèo khó đốn cây non lãnh,
Chịu nhọc nhằn khổ hạnh cơ hàn.
Bị độc trùng ác thú hổ lang,
Hoặc hỏa thán tầm phong dị lộ.
Người lương thiện tao phùng tật đố,
Bị ngọt ngon dụ dỗ hại thầm.
Oan hồn tìm đến chốn u thâm,
Còn mắc phải gian cầm gìn giữ.
Gái khuê các giai nhơn mỹ nữ,
Chẳng trọn tình cư xử nợ khiên.
Xưa hương xông phấn ướp phấn duyên,
Nay đến chốn Huỳnh tuyền sở ỷ.
Kẻ tù tội mắc vòng lao lý,
Chúng tôi đoài nô tỷ khổ thân.
Thêm phạt hành độc thủ bất nhân,
Hồn lìa cách dương trần rất thảm.
Bị hỏa hoạn tâm hồn mê ám,
Lúc kinh hoàng khổ thảm biết bao !
Tìm đường ra khỏi ngọn lửa cao,
Rủi một phút thân thiêu tro bụi.
Cơn thủy nạn hoảng kinh bối rối,
Họa lụt tràn trôi nổi cửa nhà.
Mạng số suy, thần tử chẳng tha,
Theo dòng nước hồn ma vĩnh biệt.
Khi bão tố đá cây ngã liệt,
Sập cửa nhà đè chết nào hay.
Hồn dật dờ theo cảnh gió mây,
Chịu đau đớn đọa đày nẻo tối.
Cuộc tang thương tuần hoàn thay đổi,
Chấn động miền non núi đất liền.
Bị lấp chôn hồn phách đảo điên,
Chịu muôn nỗi não phiền đau đớn.
Bị xe cán nát thây rùng rợn,
Vận kiếp xui họa lớn nào hay.
Bà con trông than khóc thảm thay,
Cơn hoảng hốt hồn lai uổng tử.
Vì ái dục si tình tự tử,
Cơn đắm mê nào sợ tội mang.
Gieo mình nơi biển nghiệp sông oan,
Hồn phách chịu muôn vàn lạnh lẽo.
Ít phước đức họa tai lôi kéo,
Đời lao công nhiều nẻo hiểm nguy,
Trên giàn cao ngã té bất kỳ,
Thân tan nát hồn phi phách tán.
Nơi chiến địa lâm cơn tạc đạn,
Thi hài tiêu tứ tán khó nhìn.
Thảm thương cho hồn phách linh đinh,
Miền âm cảnh muôn nghìn khổ não.
Người lương thiện chết oan điên đảo,
Vì đạn tên lạc náo xóm làng.
Oan hồn cam vào chốn nguy nan,
Chịu u ám, xa đàng giải thoát.
Bị khổ bức vì tình đen bạc,
Tự hủy mình cam chác nghiệp sâu.
Mũi đạn xuyên, muôn kiếp khổ sầu,
Hồn phưởng phất biết đâu nương dựa !
Bị cướp giặc lòng tham hung dữ,
Đoạt của rồi giết chủ thác oan.
Hồn dật dờ thảm khổ muôn đàng,
Kết thù oán khôn toan siêu độ.
Đời mạt kiếp loạn ly tội lỗi,
Bị hiếp dâm đến nỗi bỏ mình.
Phách hồn oan lạc lối u minh.
Lòng khổ bức muôn nghìn oán hận.
Đời giặc giã nghịch thù vô tận,
Chôn sống người giữa đám đồng hoang.
Tiếng khóc la oán khí đầy tràn,
Trong giây phút dương gian cách biệt.
Giặc bất lương giết người chẳng tiếc,
Trói lương dân thù ghét quăng sông.
Lặn hụp nơi nước cuốn giữa dòng,
Thân trôi nổi, oan hồn thơ thẩn.
Bị oán chạ chém đâm tàn nhẫn,
Hoặc thù hiềm giết lẫn mạng vong.
Hồn phất phơ nơi chốn long đong,
Biết bao thuở thoát vòng khổ não.
Xe lật đổ, đụng nhau táo bạo,
Chết giữa đàng khôn bảo toàn thi.
Thây nằm phơi, hồn đã biệt ly,
Bà con thấy, ai bi thống thiết !
Người tắm biển tắm sông biệt tích,
Kẻ lội chìm, tê liệt tay chân.
Cơn rủi ro dòng nước gởi thây,
Hồn lạnh lẽo tháng ngày thảm khổ.
Trong cơ xưởng nhơn công phục vụ,
Bị máy lôi vào chỗ hiểm nguy.
Hoặc điện hơi giựt ngã cấp kỳ,
Rủi một phút hồn phi phách tán.
Còn nhiều loại hồn oan ta thán,
Nơi suối vàng thê thảm ngậm ngùi,
Các hồn chưa mãn kiếp Phong đô,
Đương xiêu lạc khắp nơi khổ não.
Lời thiển bạc nay đà trần tố,
Thương xót thay nỗi khổ các vì.
Hồn linh thiêng hiển hích chứng tri,
Xin sám hối tiền phi hậu quá.
Xét tội lỗi oan khiên vay trả,
Giác ngộ tua diệt cả ác duyên,
Ý tịnh thanh dứt sạch não phiền,
Giữ ba nghiệp vẹn tuyền trong sạch.
Quy y Phật tịnh yên hồn phách,
Nhẫn tâm tồn, giải sạch cừu oan.
Phật dạy rằng tạo tội, tội mang,
Luật nhân quả rõ ràng khó tránh.
Muốn giải thoát, noi gương Phật Thánh,
Chưởng Bồ đề, xa lánh tội căn.
Nguyện Từ Tôn Tam Bảo mười phang,
Độ chư vị thoát đàng khổ não.
Dẫn Hồn Vương lòng thương khuyên bảo,
Thập Điện đồng mở đạo Từ bi.
Giảm phạt hành, ân huệ bố thi,
Đức Địa Tạng đại bi cứu rỗi.
Linh hồn đặng xa nơi ngục tối,
Vãng sinh miền Tịnh Độ thảnh thơi.
Hết lòng thương nay tỏ mấy lời,
Xin chư vị khắp nơi chứng chiếu.
Nam mô A Di Đà Phật.



06. VĂN TẾ CÔ HỒN (II)
(Thí thực cô hồn 06)

Từng nghe đạo cả, kính thuật lời quê
Cõi nhơn gian thủy lục ê chề
Nỗi hồn phách tử vong ngao ngán
Trên đến bực vương hầu khanh tướng
Dưới đến người sĩ cổ nông công
Nào kẻ ty, nào người tôn
Nào là nam, nào là nữ
Hoặc có kẻ buộc mình trong linh ngữ
Hoặc có người sẩy bước chốn sa tràng
Hoặc sa hầm sa hang
Hoặc trúng thang trúng dược
Đau ngang, dây buộc, sản nạn, huyết bồn
Hoặc nước bệnh dịch ôn, hoặc suông búa sấm
Phép vua giảo trảm, trù ẻo vong thân, loài ấy rất nhiều
Nhiều đã quá nhiều, dẫu muốn kể, kể sao cho xiết
Kìa nương dựa, mả mồ đà mất biệt,
Nào từ đường, nơi chỗ có chi chi
Bơ vơ bên bụi dưới cây, lài lạc chốn đầu gành cuối biển
Khổ nhiều nỗi gió mưa xao xuyến,
Biết mấy thu lạnh nắng đổi thay
Chẳng bốn mùa nào kẻ lạc trai
Mãn tám tiết vắng người đơm quảy
Rầu rầu rỉ rỉ, cõi u minh biết mấy xuân thu
Mù mù mịch mịch, đường xuất lý m
ảng đợi trông ngày tháng
Hội vô giá may vừa gặp khoản,
Nương theo công bí mật hôm nay
Này hà sa Phật tử là ai, rày gặp lúc tiêu diêu cõi thánh
Nọ lụy thế oan thân mấy kẻ, lại nhờ ơn giải thoát nợ trần
Chiến sĩ ôi! Cô hồn ôi!
Ngôi liên đài quanh quất bên thân
Miền tịnh độ chán chường gần trước mặt
Ngón tay búng chẳng phiền nhọc sức
Đã chứng vào trong bực vô sanh
Lòng hởi lòng, lòng vốn hư minh
Ấy rõ thấu, ngôi Quan Âm Phật.
Nam Mô Siêu Lạc Độ Bồ Tát Ma Ha Tát.
– Trích soạn theo Kinh Nhật Tụng – Bồ Tát Như Nguyện Thích Thiện Huê – Chùa Niệm Phật – Bình Dương 1974.

07. SÁM CẦU SIÊU THỦY LỤC VỚT VONG
(Thí thực cô hồn 07)

Nam mô Từ phụ Di Đà,
Xin ngài cứu khổ Ta bà trầm luân.
Thương đời bá tánh vạn dân,
Các hồn hoạnh tử cõi trần thác oan.
Thế gian mong được an nhàn,
Khai đàn Thủy lục làm đàn vớt vong.
Chết ao, khe, biển, suối, sông,
Linh đinh trôi nổi số đông quá nhiều.
Gió giông bão tố thủy triều,
Thảm thương thân xác dập dìu nổi trôi.
Hồn phi phách lạc mất rồi,
Cá ăn, sấu nuốt, khổ thôi đủ điều.
Cõi đời sanh tử mơi chiều,
Sống nơi hầm lửa đốt thiêu thân mình.
Lại còn giặc giã đao binh,
Trúng nhằm súng đạn thình lình mạng vong.
Núi rừng đồng rộng biển sông,
Các hồn oan ức nguyện đồng tiêu diêu.
Hôm nay khẩn đảo cầu siêu,
Những hồn chìm đắm thủy triều tai ương.
Sông sâu biển rộng bốn phương,
Sa chơn đắm đuối vấn vương khổ sầu.
Thành tâm lạy Phật khẩn cầu,
Độ hồn lên khỏi biển sâu vào bờ.
Linh đinh hồn vía mịt mờ,
Nương nhờ Phật lực kịp giờ cứu an.
Cầu cho hồn đặng nhẹ nhàng,
Thủy Long thần nữ dẫn sang hồn về.
Hồn về cảnh Phật đề huề,
Kíp nghe kinh kệ trầm mê khỏi nàn.
Quan Âm đại sĩ từ hàng,
Cứu hồn ra khỏi sáu đàng trầm luân.
Nguyện cho hồn đặng vui mừng,
Khỏi nơi lạnh lẽo gian truân khổ sầu.
Nương nhờ Phật lực nhiệm mầu,
Thả đèn thủy lục, bắt cầu vớt vong.
Vớt vong khỏi chốn suối sông,
Về nơi no ấm non bồng tiêu dao.
Đưa vong khỏi biển ba đào,
Đến nơi bờ giác lên mau lạ thường.
Nam Mô Địa Tạng Minh Vương,
Vì lời đại nguyện xót thương Ta bà.
Chúng sanh chìm đắm hải hà,
Cầu ngài cứu vớt vượt qua biển trần.
Nổi trôi khổ sở tấm thân,
Âm nhơn lạnh lẽo muôn phần thiết tha.
Nam mô đức Phật Thích Ca,
Cầu ngài tế độ vớt mà vong linh.
Ở trong thế giới U Minh,
Dẫn qua Cực lạc vãng sanh Liên trì.
Nguyện ngài giáo chủ A Di,
Độ vong trầm nịch đồng qui Liên thành.
Ở yên mát mẻ tu hành,
Cầu cho giải thoát hóa sanh sen vàng.
Nam mô Tịnh độ Lạc bang,
Độ vong hồn đặng Tây phang mau về.
— Trích xuất từ “Pháp môn tu Tịnh Độ” Niết Bàn Tịnh Xá – Vũng Tàu ấn hành, 1970, Tr. 313-315.
— Bài này dùng để tụng trong đàn thủy lục vớt vong ở bờ biển, bên sông, có thêm nghi thức vớt vong và cầu siêu chư linh. Vì thế nên không phải là bài phổ biến. Tuy nhiên, có thể dùng tụng ở các đàn kỳ siêu, chẩn tế, thí thực ở chùa, ở nhà cũng được.


08.VĂN HỒI HƯỚNG CÚNG THÍ
(Thí thực cô hồn 08)
Bích Liên Pháp Sư

Nguồn chơn trong văn vắt,
Tánh tội vẫn là không,
Biển khổ rộng thênh thang,
Sóng quanh theo đuổi mãi.
Bởi nghiệp cảm chúng sanh kia mang phải,
Khiến trầm luân kiếp nọ chịu đọa đày,
Địa ngục đà thọ khổ đắng cay,
Ngạ quỉ lại chuyển sanh đói khát.
Đã chẳng có ngày giải thoát,
Ắt là không ngõ siêu thăng,
Ví chẳng nhờ từ nguyện đức kim thân,
Để mở đặng đảo huyền dây ác thú.
Chơn thuyên ấy niệm đôi câu thần chú,
Thí thực ra trên tiệc cam lồ,
Bảo cự kia thắp một ngọn đèn,
Soi khắp cả trong đường minh giới.
Nào những mấy dòng mê cả thảy,
Khiến đều về Cực lạc phương Tây.
Bảo đạo tràng nay,
Khắp thỉnh vào diên thí thực.
Đem công đức ấy,
Trở về trong núi Thiết Vi,
Diện Nhiên đại sĩ một tay,
Thống lãnh cả ba mươi sáu bộ.
Chúng ngạ quỉ hằng hà sa số,
Biết bao nhiêu vô lượng vô biên,
Cúi xin từ kiếp bỏ liền,
Cho đến ngày lai tái thế.
Tiêu nghiệp chướng chẳng còn chút để,
Rửa tội khiên phút đã sạch rồi,
Vạc nóng dầu sôi,
Biến thành ao Liên trì bát đức.
Lò hừng lửa cháy,
Hóa nên tòa Hương cái thất trân.
Kìa mũi gươm trần.
Kiếm thọ hóa ra Ngọc thọ.
Nọ con dao sắc,
Đao sơn đổi lại Bảo sơn.
Khắp nơi bày chật đất thiết sàng,
Hiện pháp tọa Bồ đề ra nơi đó.
Khắp chỗ dựng đầy nước đồng sôi,
Rưới cam lộ Đề hồ vào nơi đấy.
Gặp những người trai chủ bấy nay,
Đó đói khát, hết đòi hết hỏi.
Nhóm kiếp oan gia thuở trước,
Cùng nhau thôi dứt vấn vương.
Dạ hưng từ, ngục chủ yêu thương,
Lòng từ thiện, minh quan ủng hộ.
Thân phụ mẫu đa sanh kim với cổ,
Hồn nay thì nhập thánh lại siêu phàm.
Nợ nhơn thân lụy thế, trả hết rồi,
Rày thừa ân giải thoát, miễn trần duyên.
Cõi thiên thượng, ngũ si chẳng hiện,
Miền nhân gian, tứ tướng chẳng có,
Đã biết tu, là bỏ cả tham sân si,
Thì địa ngục, sẽ hết điều khổ não.
Hồn ngạ quỉ, nhộn nhàng trong sáu đạo,
Hứng gió thanh, khỏi chốn lửa hồng.
Giống hàm sanh, sực nức mười loài,
Lên bờ giác, lánh nơi đường tội.
Khắp xin cả hữu tình một nỗi:
Quốc độ này quốc độ nọ,
Và tất cả vô lượng quốc,
Thảy cùng nhau đồng chứng chơn thường.
Lại nguyện cùng hàm thức giống nòi:
Thế giới đó thế giới đây,
Và các vô lượng thế giới,
Tất cả đều nên Phật đạo.
Tứ ân khắp báo,
Tam hữu đều nhờ.
Người trong pháp giới bao giờ,
Ai ai cũng đồng viên chủng trí.
– Bài do Hòa Thượng Bích Liên – Bình Định, diễn nôm khoảng năm 1940.
– Trích soạn từ “Nghi chẩn tế cô hồn nghĩa” của Hòa Thượng Thành Lệ, chùa Tiên Linh, Bến Tre tàng bản.

09. SÁM TÁN KHÔ LÂU
(Thí thực cô hồn 09)
Bích Liên Pháp Sư

Hôm qua đồng vắng ngoạn du
Thấy liền Đại đức khô lâu một vùng
Bốn bên ghê gốc bịt bùng
Mồ hoang cỏ mọc, mây trùng xanh xanh
Dàu dàu âm khí lạnh tanh
Lá sen thổi ngọn, gió quanh đưa sầu
Khô lâu ơi hỡi! Khô lâu
Quê người ở mé giang đầu thiu thiu
Nằm phơi ngọn gió, chìu hiu
Cỏ giăng nệm đất, trăng khêu đèn trời
Phèo phèo khí lạnh đòi nơi
Anh em lai vãng, có người nào đâu
Khô lâu ơi hỡi! Khô lâu
Ấy người quân tử ở đâu bên đường
Nhà ai vang vọng đêm trường
Mưa tuôn gió thổi, tuyết sương khác nào
Đau thay gan ruột như bào
Chan chan hạt lụy, như trào dòng châu
Khô lâu ơi hỡi! Khô lâu
Đôi khuôn con mắt, thấy đâu chốn này
Xiết thay, người thế ra chi
Kiếp phù sanh gởi tháng ngày bao lăm
Ác vàng thỏ bạc xa xăm
Bóng quang âm thoắt, trăm năm mấy hồi
Dần dà chi nữa người ơi
Sớm lìa biển khổ, cho rời kiếp ma
Hôm nay thiện tín trai gia
Nghi diên mở hội, gọi là “minh dương”
Lò vàng vừa bén mùi hương
Đạo tràng mời khắp mười phương cô hồn
Bao nhiêu tội chướng để dồn
Bây giờ tiêu hết chi còn nữa đâu
Ân triêm phước lợi thắm mầu
Mau mau dời bước lên chầu Tây phương.
– Bài do Hòa Thượng Bích Liên – Bình Định, diễn nôm khoảng năm 1940.
– Chép lại từ bản thảo “Nghi cúng cô hồn” của Hòa Thượng Thành Lệ, Bến Tre

10
. TRẠO VĂN DIỄN ÂM
(Thí thực cô hồn 10)
Bích Liên Pháp Sư

Hôm nay cúng thí trai đàn,
Dây nhân duyên gặp A Nan cơ lành.
Quan Âm cứu khổ đã đành,
Hiện làm Tiêu Diện quỉ hình lạ thay.
Niệm câu Mô Phật từ bi,
Tuyên lời bí mật đức dày công cao.
Độ người thập loại nao nao,
Mùi cam lồ ấy hưởng vào một phen.
Trước đây triều đại còn truyền,
Lên ngôi đế chúa sẵn quyền tôn vinh.
Hầu vương huân thích vang danh,
Cây vàng lá ngọc tập tành tiếng sang.
Trung cung, Tể chấp, đại quan,
Kìa trang thể nữ, nọ hàng tần phi.
Điềm hoa tươi đã vứt đi,
Mùi cam lồ hưởng tiệc này phải chăng.
Hàng quốc sĩ, bậc triều thần,
Dọc ngang trong cõi hồng trần giúp xong.
Chăn dân bủa hóa giữa giòng,
Nào hay chưa toại tấm lòng trung lương.
Đau lòng một chiếu thôi thương,
Phải khi trích án sa trường biên bang.
Hồn còn trìu mến giang san,
Tiệc cam lồ hỡi, vội vàng đôi chân.
Người võ sĩ, kẻ nhung thần,
Một tay thống lãnh ba quân nhộn nhàng.
Băng xông trăm trận mũi vàng,
Trống rầm rộ đất, chiêng vang rân trời.
Đánh Nam dẹp Bắc tơi bời,
Chiến trường phút sẩy chân người vào trong.
Tấm lòng vì nước mà vong,
Tiệc cam lồ chứng hội đồng đêm thanh.
Những người học cổ cùng kinh,
Chức văn chương khéo như hình gấm thêu.
Bóng quang, hột tuyết dòm theo,
Chí trong cửa sổ nghiệt nghèo xiết bao!
Ta đà mạng vận làm sao,
Bảng vàng chẳng thấy lúc nào đề danh.
Hương hồn uất uất chi linh,
Mùi cam lồ đã sẵn dành tiệc xuân.
Những người cắt ái từ thân,
Cửa không sớm đã chân lần vào trong.
Tầm thầy hỏi đạo Thiền tông,
Chút vì muốn thoát khỏi vòng tử sanh.
Trải bao lạnh nắng xoay quanh,
Sự vô thường đã đến mình nào hay!
Hồi quang soi chút bóng dày,
Mùi cam lồ hưởng đêm nay bỉ bàng.
Những người võ phục huỳnh quan,
Sớm đã quyết chí theo đàng tu chơn.
Luyện hoàn thuốc, nấu lò đơn,
Dưỡng trong cái tánh, cho hoàn khí nguyên.
Lao thần khổ hạnh đòi phen,
Chỉ mong lên đặng ngôi tiên mới đành.
Thôi đừng tiếc chút dị hình,
Tiệc cam lồ đã sẵn dành vị thanh.
Những người con thảo cháu lành,
Với người nghĩa dũng trung thành xưa kia.
Những người liệt nữ trinh thê,
Cái thân coi chết như về đâu đâu.
Với người trọng tiết vong xu,
Khí tinh anh để ngàn thu còn truyền.
Hồn còn chói lọi linh thiêng,
Đến đây hưởng thọ một diên cam lồ.
Những người đạo nữ Ni đồ,
Chốn huỳnh môn ấy năm mùa gởi thân.
Phụng loan bỏ khống duyên phần,
Nhơn gian chẳng nhiễm sự trần chút chi.
Còn chưa liễu đặng vô vi,
Nước trôi sóng lãng ra gì tử sanh!
Hồn người thăm thẳm thanh thanh,
Vị cam lồ đã phỉ tình cho chăng?
Những người địa lý thiên văn,
Nghề hay y dược chứa thầm âm dương.
Bói qui, dịch sủ qui vàng,
Kẻ tinh coi gió, người tường bủa sao.
Mách người hung kiết biết bao,
Vô thường để khỏi mang vào hoạn thân.
Thôi rày xả ngụy qui chân,
Cam lồ bảo mãn mười phần tiệc hương.
Những người tọa mãi hành thương,
Cả bao nhiêu món ngoài đường kinh doanh.
Lắm hay nghề nghiệp mưu sanh,
Toan phường tài lợi trong vành bán buôn.
Quê xưa hương tỉnh bỏ luôn,
Chết chôn đất khách, theo phương cảnh người.
Một niềm lữ mộng vơi vơi,
Mùi cam lồ đã khắp rời u minh.
Những người phạm pháp tạo hình,
Ngục tù buộc mãi lấy mình vào nơi.
Hại người toan lấy của người,
Oan gia trái chủ trả đời nào xong!
Người tật ác, kẻ tai hung,
Hoặc là đói khát lạnh lùng vong thân.
Suối vàng kíp kíp đôi chân,
Mùi cam lồ ấy, thọ phần thanh lương.
Những người ngựa đạp, xe thương,
Vách đè thân nát như tương rã rời!
Kẻ suông roi quỉ, sấm trời.
Kẻ cam tự vận, người thời huyền lương.
Hoặc là thủy hỏa tai ương,
Kẻ suông độc rắn, người vương miệng hùm.
Hồn người bất hạnh trầm trầm,
Một cam lồ rưới dầm dầm xiết bao.
Những người âm huyết dương mao,
Chỗ sanh trưởng vốn ẩn vào man di.
Thi công mà trả nợ đày,
Kẻ làm lẽ mọn, người thì tớ tôi.
Hoặc người ngọng, lịu, điếc, đui,
Tật nguyền chẳng có nơi chui đụt nào.
Hồn người oan khổ biết bao,
Mùi cam lồ hưởng dạt dào tiệc hoa.
Những người ngỗ nghịch mẹ cha,
Oán rủa trời đất, mắng la đốt bằm.
Những người chê Phật khinh Tăng,
Đốt hủy kinh tượng hung hăng nhiều bề.
Lắm điều tà kiến trầm mê,
Chịu trong khổ báo ê chề chẳng thôi.
Hồn người thật ác, thương ôi,
Mùi cam lồ hưởng cho rồi tiệc hoa.
Cửa nhà đại thí mở ra,
Hãy xin tiến bạt cho ma cô hồn.
Tiên vong hòa tổ hòa tôn,
Oan gia trăm họ cũng dồn về đây.
Đường ba, nạn tám thiếu chi,
Bao nhiêu bình đẳng, đêm này siêu thiên.
Cậy chưng Phật Pháp quang miên,
Mùi cam lồ hưởng một diên ê hề.
A Di Đà Phật Bồ Đề,
Xưa kia sẵn có lời thề vô biên,
Đường mê trông thấy nhãn tiền,
Đắm phiêu biển khổ liền liền thảm thay!
Ngậm ngùi vội duỗi hai tay,
Thuyền từ chống thẳng vớt ngay mọi người.
Nguyện cho khắp chỗ ai ơi,
Chúng sanh đều đến nhập nơi Liên trì.
– Đây là bài diễn nôm của Hòa Thượng Bích Liên – Bình Định soạn, khoảng năm 1940.
– Bài này dùng để tán trạo, một loại tán có nhạc hòa cùng sử dụng trong lễ chẩn tế cô hồn, thay cho 12 câu thỉnh trong Du Già Trung Khoa.

11. SÁM VĂN CHIÊU HỒN CA
(Thí thực cô hồn 11)

(Mở đầu là Tiết tháng bảy nên dùng tháng bảy vậy)
NGUYỄN DU
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt,
Toát hơi may lạnh ngắt xương khô;
Não người thay buổi chiều thu!
Ngàn lau khóm bạc, lá ngô dòng vàng,
Đường bạch dương bóng chiều man mát,
Ngọn đường lê lác đác mưa sa,
Lòng nào lòng chẳng thiết tha?
Cõi dương còn thế huống là cõi âm.
Trong trường dạ tối tăm trời đất,
Xót khôn thiêng phảng phất u minh!
Thương thay thập loại chúng sinh,
Phách đơn, hồn chiếc, lênh đênh quê người.
Hương khói đã không nơi nương tựa,
Phận mồ côi lần lữa đêm đêm;
Còn chi ai khá ai hèn,
Còn chi mà nói kẻ hiền người ngu!
Tiết đầu thu dựng Đàn giải thoát,
Nước tịnh bình rưới hạt dương chi.
Muôn nhờ Phật lực từ bi,
Giải oan cứu khổ hồn về Tây phương.
Nào những kẻ tính đường kiêu hãnh,
Chí những lăm cướp gánh non sông;
Nói chi đương thuở thị hùng,
Tưởng khi thế khuất vận cùng mà đau!
Bỗng phút đâu mưa bay, ngói lở,
Khôn đem mình làm đứa sất phu;
Giàu sang càng nặng oán thù,
Máu tươi lai láng, xương khô rã rời.
Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc,
Quỷ không đầu van khóc đêm mưa;
Đã hay thành bại là cơ,
Mà u hồn biết bao giờ cho tan!
Nào những kẻ màn loan, trướng huệ,
Những cậy mình cung quế Hằng nga;
Một phen thay đổi sơn hà
Mảnh thân chiếc lá biết là làm sao?
Trên lầu cao dưới dòng nước chảy,
Phận đã đành trâm gãy bình rơi;
Khi sao đông đúc vui cười,
Mà khi nhắm mắt không người nhặt xương!
Thảm thiết nhẽ không hương, không khói,
Hồn ngẩn ngơ dòng suối, ngàn sim;
Thương thay chân yếu tay mềm,
Càng năm càng héo, càng đêm càng rầu.
Nào những kẻ mũ cao áo rộng,
Ngòi bút son thác sống ở đây;
Kinh luân chất một túi đầy,
Đã đêm Quản, Cát, lại ngày Y, Chu.
Thịnh mãn lắm oán thù càng lắm,
Trăm loài ma mồ nấm chung quanh;
Nghìn vàng không đổi được mình,
Lầu ca, viện xướng, tan tành còn đâu?
Kẻ thân thích vắng sau vắng trước,
Biết lấy ai bát nước nén nhang?
Cô hồn thất thểu dọc ngang,
Mạng oan khôn nhẽ tìm đường hóa sinh.
Nào những kẻ bày binh bố trận,
Đem mình vào cướp ấn Nguyên nhung.
Gió mưa sấm sét đùng đùng,
Rải thây trăm họ, làm công một người.
Khi thất thế cung rơi, tên lạc,
Bãi sa trường, thịt nát máu rơi;
Bơ vơ góc biển chân trời,
Nắm xương vô chủ biết vùi nơi nao?
Trời thăm thẳm mưa gào gió thét,
Khí âm huyền mờ mịt trước sau;
Ngàn cây nội cỏ rầu rầu,
Naøo đâu điếu tế nào đâu chưng thường?
Cũng có kẻ tính đường trí phú,
Làm tội mình nhịn ngủ bớt ăn;
Ruột rà không kẻ chí thân,
Dẫu làm nên nữa dành phần cho ai?
Khi nằm xuống không người nhắn nhủ,
Của phù vân dù có như không;
Sống thời tiền chảy bạc ròng,
Thác không đem được một đồng nào đi.
Khóc ma mướn thương gì hàng xóm,
Hòm gỗ đa, bó đóm đưa đêm;
Ngẩn ngơ nội lộc đồng chiêm,
Tàn hương, giọt nước, biết tìm vào đâu?
Cũng có kẻ rắp càu chữ quí,
Dấn mình vào thành thị lân la;
Mấy thu lìa cửa, lìa nhà,
Văn chương đã chắc đâu mà chí thân?
Dọc hàng quán phải tuần mưa nắng,
Vợ con nào nuôi nấng khem kiêng?
Vội vàng liệm sấp chôn nghiêng,
Anh em thiên hạ láng giềng người dưng.
Bóng phần tử xa chừng hương khúc,
Bãi tha ma kẻ dọc người ngang;
Cô hồn nhờ gởi tha hương,
Gió trăng hiu hắt, lửa hương lạnh lùng.
Cũng có kẻ vào sông ra bể,
Cánh buồm mây chạy xế gió đông;
Gặp cơn giông tố giữa dòng,
Đem thân chôn giấp vào lòng kình nghê.
Cũng có kẻ đi về buôn bán,
Đòn gánh tra chín dạn hai vai;
Gặp cơn mưa nắng giữa trời,
Hồn đường phách sá lạc loài nơi nao?
Cũng có kẻ mắc vào khóa lính,
Bỏ cửa nhà gồng gánh việc quan;
Nước khe cơm vắt gian nan,
Dãi dầu nghìn dặm, lầm than một đời.
Buổi chiến trận mạng người như rác,
Phận đã đành đạn lạc tên rơi;
Lập lòe ngọn lửa ma chơi,
Tiếng oan văng vẳng tối trời càng thương.
Cũng có kẻ nhỡ nhàng một kiếp,
Liều tuổi xanh buôn nguyệt bán hoa;
Ngẩn ngơ khi trở về già,
Ai chồng con tá biết mà cậy ai?
Sống đã chịu một đời phiền não,
Thác lại nhờ hớp cháo lá đa;
Đau đớn thay phận đàn bà,
Kiếp sinh ra thế biết là tại đâu?
Cũng có kẻ nằm cầu gối đất,
Rồi tháng ngày hành khất ngược xuôi;
Thương thay cũng một kiếp người,
Sống nhờ hàng xứ, chết vùi đường quan.
Cũng có kẻ mắc đoàn tù rạc,
Gởi mình vào chiếu rách một manh;
Nấm xương chôn rấp góc thành,
Kiếp nào cởi được oan tình ấy đi.
Kìa những đứa tiểu nhi tấm bé,
Lỗi giờ sinh lìa mẹ lìa cha;
Lấy ai bồng bế xót xa.
U ơ tiếng khóc, thiết tha nỗi lòng.
Kìa những kẻ chìm sông lạc suối,
Cũng có người sẩy cỗi sa cây;
Có người gieo giếng thắt dây,
Ngược trôi nước lũ, kẻ lây lửa thành,
Người thì mắc sơn tinh thủy quái,
Người thì sa nanh sói ngà voi;
Có người hay đẻ không nuôi,
Có người sa sẩy, có người khốn thương.
Gặp phải lúc đi đường nhỡ bước,
Cầu Nại hà kẻ trước người sau;
Mỗi người một kiếp khác nhau,
Hồn xiêu phách lạc biết đâu bây giờ?
Hoặc là ẩn ngang bờ, dọc bụi,
Hoặc là nương ngọn suối chân mây;
Hoặc là điếm cỏ bóng cây,
Hoặc là quán nọ, cầu này bơ vơ.
Hoặc là nương thần từ Phật tự,
Hoặc là nhờ đầu chợ, cuối sông;
Hoặc là trong quảng đồng không,
Hoặc nơi gò đống, hoặc vùng lau tre.
Sống đã chịu mọi bề thảm thiết,
Ruột héo khô, dạ rét căm căm;
Dãi dầu trong mấy mươi năm,
Thở than dưới đất, ăn nằm trên sương;
Nghe gà gáy tìm đường lánh ẩn,
Lặn mặt trời lẩn thẩn tìm ra;
Lôi thôi bồng trẻ dắt già,
Có khôn thiêng nhẽ! Lại mà nghe kinh.
Nhờ pháp Phật siêu sinh Tịnh độ,
Bóng hào quang cứu khổ độ ưu;
Rắp hòa tứ hải quần chu,
Não phiền trút sạch, oán thù rửa không.
Nhờ đức Phật thần thông quảng đại,
Chuyển pháp luân tam giới thập phương,
Nhởn nhơ Tiêu Diện đại vương,
Linh kỳ một lá dẫn đường độ sinh.
Nhờ Phật lực uy linh dũng mãnh,
Trong giấc mê khuya tỉnh chiêm bao;
Mười loài là những loài nào,
Gái trai, già trẻ đều vào nghe kinh.
Kiếp phù sinh như bào như ảnh,
Có chữ rằng: vạn cảnh giai không;
Ai ơi lấy Phật làm lòng,
Tự nhiên siêu thoát khỏi trong luân hồi.
Đàn chẩn tế vâng lời Phật giáo,
Của có chi bát nước nén nhang;
Gọi là manh áo thoi vàng,
Giúp cho làm của ăn đường thăng thiên.
Ai đến đấy dưới trên ngồi lại,
Của làm duyên chớ ngại bao nhiêu:
Phép thiêng biến ít thành nhiều,
Trên nhờ Tôn giả chia đều chúng sinh.
Phật hữu tình từ bi phổ độ,
Chớ ngại rằng có có không không;
Nam mô Phật, Nam mô Pháp, Nam mô Tăng,
Nam mô nhất thiết siêu thăng thượng đài.
-Trích Tập san Hoằng Pháp số 2, Tổng Vụ Hoằng Pháp xb. Sàigòn, 1973

X