Đức Phật Và Nhân Sinh

Chia sẻ giáo lý đạo Phật

Đức Phật Và Nhân Sinh

Chia sẻ giáo lý đạo Phật

Các thể loại trong đời sống xã hội con người:

Ca ngợi : Giáo dục, học hỏi

Châm biếm : Chê cười, lên án, nhiều tác giả

Mục đích để tham khảo, kinh nghiệm và cảnh tỉnh tự thân chính mình.

Tổng Hợp Các Bài Thơ Ca

Được Sưu Tầm Trong Đời Sống

A.Thơ chế về rượu châm biếm

01.Uống rượu là để giải sầu
Không phải uống rượu đau đầu đâu nhen
Uống rượu sao để người khen
Đừng để uống rượu ma men dẫn đường

02.Rượu cho lễ tết vui tươi
Lên xe chớ để răng rơi ra ngoài
Rượu thêm tình bạn lâu dài
Đừng lên uống cố good bye bạn hiền.

03.Thất tình ai cũng trải qua
Uống say quên hết con bà nó đi
Có thằng mê mẩn tình si
Say xong bỏ dép hồn phi về trời

04.Lắm cảnh nghèo xác mùng tơi
Con quần áo rách vợ dơ xương vè
Chồng thì nghiện rượu lẫn chè
Mỗi ngày một lít sao nghe đau lòng

05.Uống rượu nho nhã người thương
Không phải uống rượu nằm đường thấy ghê
Uống rượu vui vẻ người mê
Đừng để uống rượu người chê, người cười

06.Rượu vào cái xấu lòi ra
Rượu vào bỏ cửa bỏ nhà đi chơi
Rượu vào quần áo tả tơi
Rượu vào văng tục nói lời luyên thuyên

07.Rượu vào hao tổn bạc tiền
Rượu vào nhìn vợ nghĩ tiên trên trời
Rượu vào say nói lắm lời
Rượu vào than trách đất trời không thương

08.Rượu vào nằm ngủ ngoài đường
Rượu vào đi lại coi thường công an
Rượu vào ăn nói làm càn
Rượu vào phán chuyện thế gian như thần

09.Rượu vào đời cũng bất cần
Rượu vào quên hết tình thân họ hàng
Rượu vào bạn với nghĩa trang
Rượu vào cả họ cả làng đều khinh

 10.Một ly nhâm nhi tình bạn
Hai ly uống cạn lòng sâu
Ba ly mũi chảy tới râu
Bốn ly ngồi đâu gục đó
Năm ly cho chó ăn chè
Sáu ly vợ đè cạo gió

11.Tìm gì giữa chốn trần gian

Dạ thưa tìm chút bình an cuộc đời!

12.Tiền Ơi!

Tiền ơi ai đẻ ra mày

Khiến cho cả thế gian này đảo điên

Nhờ mày lắm kẻ lên tiên

Vì mày lắm kẻ ôm phiền mà đi

Mày là cái thứ điều chi

Mà chồng phản vợ, con thì phản cha

Vợ  mình, thành vợ người ta

Anh em đâm chém, sứt da mẻ đầu

Mày sinh định nghĩa nghèo giàu

Vì mày thiên hạ u sầu nhẫn tâm

Mày thay công lý cầm cân

Vì mày nhiều chuyện chẳng cần xét soi

Có mày chuột cũng thành voi

Không mày trời cũng nhỏ nhoi ao tù

Thơ Vô Thường

1.”Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ

 Đến khi nhìn lại, một đời phù vân

Trần gian nơi chốn nợ nần

Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay

 Sanh ra tay trắng bàn tay

Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời

Ngỡ rằng đời giống trò chơi

Thắng thua thành bại, một thời đã qua

Bỗng nhiên ta gặp lại ta

Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian

Đời người hết hợp lại tan

 Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường

Cuộc đời đừng mãi vấn vương

Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.”

2.”Cuộc đời như áng mây trôi

Ngàn năm nhân thế đắng môi lệ sầu

Đời người sống được bao lâu

 Trăm năm rũ bóng huyệt sâu đợi chờ

Đời người như giấc ngủ mơ

Biệt ly không hẹn không chờ đợi ai

Sắc kia thắm đẹp cũng phai

Có ai giữ mãi tiền tài bền lâu

Đời người đi mãi về đâu

Vô thường chi phối âu sầu thế gian

Cuộc đời có hợp có tan

Hỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm”

3.Thấy người chết, biết rồi mình cũng chết

 Thấy người đau mình khoẻ hoài sao?

 Xe tang đi lướt qua mau

Tiễn người đi trước lượt sau tới mình

Thân ai cũng án tử hình

Khác nhau ở chỗ thời gian ngắn, dài.”

4.”Kiếp luân hồi có sinh có diệt

 Đời vô thường giả tạm hư không

Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”

 An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.

 Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệp

Để tái sinh tạo kiếp luân hồi,

Ta-bà là cõi tạm thôi

Phước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.”

5.

Kiếp người dài ngắn bao lâu

Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì

Khổ sầu phiền não mà chi

Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng

 Dù cho xinh đẹp giàu sang

 Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau

Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau

Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay

Giàu sang dễ bị mê say

Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong

Làm người cần phải thong dong

Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao

Cuộc đời sóng gió ba đào

Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay?

 Hơn thua thắng bại hằng ngày

Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường

 Thế nhân cần có tình thương

Đừng nên ỷ thế lấn đường người ta

Tầm nhìn mở rộng cao xa

Từ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh

Sống cho trọn nghĩa trọn tình

Đừng gây oan trái bất bình với ai

 Mình còn có lúc cũng sai

Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu

Cuộc đời nào có bền lâu

Vô thường không hẹn biết đâu mà lường

Thăng trầm vinh nhục phong sương

Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu

 Ta người có khác gì đâu

 Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên

Cần nên tránh ác làm hiền

Để tâm trong sạch không phiền không tham

 Sân si nhất định không làm

Đơn sơ biết đủ không ham muốn nhiều

 Tiền tình vật chất những điều

Nếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa

 Đừng nên lưu luyến say sưa

Xa ly đừng chấp đừng ưa so bì

Đắm mê dục lạc mà chi

Ta còn không có, có gì của ta ?

Đủ duyên hòa hợp sinh ra

Hết duyên tan rã gì là ta đâu?

Chấp chi mang khổ mang sầu

Nhẹ nhàng buông xả không cầu không mong

 Luôn luôn thanh tịnh cõi lòng

 Thảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân (Cát Tường)

06.

Liên tàn cúc dĩ khai hoa,

Tình trường nhật đoản hạ qua thu hồi.

Cố nhân hà xứ tầm lai,

Quy ư định số dĩ bài thương tâm.

Tha hương phong cảnh tình thâm,

Tư hương sinh thỉ lộ tầm quy hương.

(Sen tàn cúc lại nở hoa,

Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân.

Tìm đâu cho thấy cố nhân?

Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương.

Chạnh niềm nhớ cảnh gia hương

Nhớ quê chàng lại tìm đường thăm quê).

Lê Dụ dịch

07.

Hồi hương ngẫu thư kỳ 1

Hạ Tri Chương

Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi,
Hương âm vô cải, mấn mao thôi.
Nhi đồng tương kiến, bất tương thức,
Tiếu vấn, khách tòng hà xứ lai?

Ý thơ Nhật Quang

Lúc trẻ ra đi, già mới về,

Giọng quê chẳng đổi, tóc đà điểm sương.

Trẻ con gặp tưởng người dưng

Đùa chơi cười hỏi khách già ở đâu?

Hồi Hương Ngẫu Thư (Thơ phổ nhạc)

Thơ phóng tác: Vương Ngọc Long
(Ý thơ Hạ Tri Chương)
Nhạc: Mai Đức Vinh

Ra đi thuở hãy còn thơ
Tuổi già mới được ngày mơ trở về
Thưa rằng chẳng mất giọng quê
Tóc sương điểm bạc lòng tê tái sầu
Người quen cảnh cũ còn đâu
Bạn xưa chẳng nhận ra nhau…nghẹn ngào
Trẻ con lạ lẫm lao xao
Hỏi cười “ Khách lạ phương nào đến đây ?”
Đời như gió thoảng mây bay
Xa quê nào biết tháng ngày trôi qua
Chơi vơi lá rụng sân nhà
Đìu hiu vườn cũ nhạt nhòa lệ rơi
Long đong góc bể chân trời
Bạn bè đếm được mấy người còn đây
Thoảng nghe con nước thở dài
Lung linh Hồ Kính nhà ai gợn sầu
Mặc đời lắm cảnh bể dâu
Gió Xuân chẳng đổi thay màu sóng xưa …

X